TA Thế gian cười, biển xanh sóng dạt dào. Tuổi đôi mươi như cánh hạc bay cao. Sương mai nhẹ vương mình theo gió lộng. Hồn đượm thơ, say đắm chốn thanh tao. Một thân bôn ba suốt bao tháng ngày. Bước chân phiêu bạt, lòng người hướng lối nào? Phong ba bủa vây từng bước đường gian khổ, Mộng ước trong tim vẫn vút tận trời cao. Nửa khao khát tự do, như mây lặng tờ phiêu bạt. Đời phiêu lãng, bồng bột, hồng trần lãng quên. Bay giữa trời xanh, giữa gió thu nhẹ nhàng. Mượn trăng làm bạn, “tựa” Lý Bạch làm thơ. Nửa còn lại, trái tim vương vấn trăn trở. Dâng trọn khát khao, ánh sáng tri thức rực rỡ. Nhưng sóng triều dâng, phụng vũ bay rợp trời. Cái gì mà hòa bình bồ câu trao lượn? Cái gì là nhân nghĩa nở trong tim? Khép mắt tịnh tâm, giữa đôi bờ mộng – thực. Định mệnh xoay vần, ai thấu tận nguồn cơn? Xuân qua thu đến, đắng cay rồi ngọt bùi. Tự hỏi đâu mới là “đạo” mà ta tìm? Tự ta cười, mây trắng, “đường dưới chân”.